Lerato’s Clinic

Vậy là sau hơn mười năm, Lerato đã có thể mở được một phòng khám của riêng mình. Sau khi tốt nghiệp U.A. và dành nhiều thời gian thực tập cũng như trao dồi kinh nghiệm, cậu đã lấy được giấy phép mở phòng khám tư nhân. Cậu rời khỏi căn nhà chứa bao kỷ niệm cùng Hobart và có một cuộc sống riêng. Có lẽ người của công chúng cũng thấy thất vọng vì hai nghệ sĩ ưu tú không có người nối nghiệp, nhưng đây là cuộc đời của cậu và cậu sẽ làm chủ nó.

Cơ mà… dọn dẹp và sắp xếp một mình cả phòng khám không hề dễ dàng. Lerato bắt đầu suy nghĩ về cách bố trí hợp lý nhất cho các loại thuốc và thảo dược để đảm bảo sự tiện lợi trong trường hợp khẩn cấp. Hơn trăm chai lọ thủy tinh đựng thuốc tỏa hương thơm dịu nhẹ khắp căn phòng, khiến Lerato cảm thấy vô cùng thư thái. Những nỗ lực đi tìm nguyên liệu từ khắp nơi trên thế giới của cậu giờ đây đã được đền đáp xứng đáng.

Mỗi lần thực tập tại những bản làng vùng sâu, Lerato đều bị thu hút bởi những loài cây cỏ hoa lá nơi đây. Cậu mang về một ít để nghiên cứu và tìm ra công dụng thích hợp cho từng loại. Giờ đây, những kiến thức thu thập được sẽ được ứng dụng trực tiếp tại phòng khám của mình.

Lerato lấy giấy nhãn và cẩn thận ghi tên từng loại thuốc. Sau đó, cậu dán nhãn lên từng lọ và sắp xếp chúng trên kệ gỗ theo bảng chữ cái để dễ dàng tìm kiếm. Nhờ trí nhớ tuyệt vời, Lerato không cần ghi chép lại công dụng của từng loại thuốc. Cậu vẫn nhớ rõ ràng những thông tin này, và tất cả đều được ghi chép đầy đủ trong quyển ♪ từ khi còn là thực tập sinh.

Lerato lục tung những chiếc thùng chất đống, tìm ra hai cây violin cũ nhưng vẫn được bảo quản cẩn thận. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt đàn như nâng niu một báu vật, rồi chọn một cây, lên dây nhanh chóng và chuẩn xác trước khi cất lên một bản nhạc. Đó là bài hát của cậu và ông, Miracle Lullaby… Vừa kéo, Lerato vừa nhẩm theo lời hát, như thể đang hát cùng ông khi còn bé. Chơi được một đoạn, cậu chợt nhớ ra mình còn rất nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay, đặc biệt là hoàn tất việc dọn dẹp phòng khám. Nhanh tay treo hai cây violin – một của ông và một của cậu – lên tường, Lerato đặt chúng cạnh nhau để chúng không cảm thấy cô đơn, rồi lại tiếp tục loay hoay với những thùng carton chồng chất.

Lần mò trong đống đồ, Lerato tìm ra bộ tách trà yêu thích. Sau một hồi dọn dẹp mệt mỏi, cậu đun nước pha trà, chuẩn bị cho mình một tách trà nóng hổi để sưởi ấm cơ thể.

Đặt tách trà xuống bàn, Lerato xắn tay áo lên, bắt đầu công việc nặng nhọc nhất trong ngày: di chuyển chiếc giường bệnh. Mặc dù Lellaby là một anh hùng trị thương, thể lực của cậu chỉ như người bình thường. Lẽ ra hôm nay cậu đã có người đến giúp đỡ, hoặc có thể nhờ những người khuân vác hỗ trợ khi họ chuyển đồ đến, nhưng đời không như mơ. Những người quen của cậu trong ngành y đều bận rộn với công việc, thường xuyên phải xử lý các ca cấp cứu. Người phụ trách chuyển đồ cũng đột ngột rời đi vì lý do gấp gáp, khiến cậu không kịp cảm ơn hay nhờ vả. Không còn cách nào khác, Lerato buộc phải tự mình di chuyển chiếc giường vào phòng, vì tương lai của phòng khám! May mắn là phòng khám của cậu khá nhỏ, nên hiện tại chỉ cần bố trí một giường duy nhất. Lerato vỗ tay động viên bản thân, quyết tâm sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để sớm mua thêm một chiếc giường nữa.

Kéo được chiếc giường vào phòng, Lerato thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành nhiệm vụ nặng nhọc nhất trong ngày. Ánh chiều tà nhuộm hồng căn phòng, báo hiệu ngày sắp tàn. Cậu bắt đầu trang trí bằng những tờ áp phích y học để phòng khám trông chuyên nghiệp và nghiêm túc hơn.

Ban đầu, Lerato dự định treo hoa khô hoặc thảo dược quanh giường để tạo cảm giác thoải mái cho bệnh nhân. Tuy nhiên, Cecilia, mẹ của cậu, đã phản đối ý tưởng này vì nó có thể khiến căn phòng trông giống như nơi thực hiện nghi thức bùa phép. Lắng nghe lời khuyên của Cecilia, Lerato đành từ bỏ ý tưởng này.

Bàn làm việc là món đồ cuối cùng cần được sắp xếp. Để đảm bảo an toàn cho các bệnh nhân nhỏ tuổi, Lerato quyết định đặt bàn làm việc ngay trước tủ thuốc, tránh xa tầm tay của các bé. Cậu sắp xếp tài liệu gọn gàng trên bàn rồi kéo chiếc ghế mới mua đến bên cạnh. Ngồi xuống ghế, Lerato nhắm mắt cảm nhận làn gió mát lùa qua tóc và ánh nắng dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ. Mở mắt ra, cậu nhìn khắp căn phòng, một nụ cười nở rộ trên môi.

“Cuối cùng, phòng khám của mình cũng hoàn tất rồi!”

Bình luận về bài viết này